← Giáo Lý Căn Bản



[001] [002] [003] [004] [005] [006] [007] [008] [009] [010] [011] [012]
[013] [014] [015] [016] [017] [018] [019] [020] [021] [022] [023] [024]
[025] [026] [027] [028] [029] [030] [031] [032] [033] [034] [035] [036]
[037] [038] [039] [040] [041] [042] [043] [044] [045] [046] [047] [048]
[049] [050] [051]

Lớp Phật Pháp Căn Bản 48

Thứ Năm, ngày 26/12/2024

🟠 THỨC UẨN

(Lý Ngọc Nga ghi chép).

Nếu bà con theo dõi xuyên suốt thì bà con biết là hôm nay chúng ta học tới Thức Uẩn, phải nghe lại mấy bài trước thì mới có thể theo dõi kịp bài sáng nay.

Chúng ta đã học được một điều rằng Đức Phật có nhiều cách để mà Ngài phân tích về cái gọi là Vũ trụ và Chúng sinh. Thì trong những cách đó có một cách Ngài phân tích thế giới và chúng sinh, vũ trụ nói chung là qua 5 Uẩn. Sắc Uẩn là gì? Thọ Uẩn, Tưởng Uẩn, Hành Uẩn là gì? Bây giờ mình học qua Thức Uẩn.

Thì chúng ta biết rồi, có những cảnh giới tạm thời thì nó không có vật chất chỉ thuần tí về tinh thần, có những cảnh giới mà nó chỉ có tinh thần mà không có vật chất. Thì cái này không học A Tỳ Đàm là mệt, mình không có tin, thôi thì để tránh trường hợp mấy người học A Tỳ Đàm mà học (xin lỗi) học ba mớ, thì bắt buộc tôi phải kể cho rõ, chứ còn bài A Tỳ Đàm này nè, một cách tổng quát, thì tôi nói về 5 Uẩn, có nghĩa là nói về chúng sinh ở 5 Uẩn. Cõi 5 Uẩn.

Còn trường hợp đặc biệt thì bà con phải học chuyên sâu. Mà tại sao hồi nãy chúng tôi có dùng chữ tạm thời? Thí dụ như mình đắc Thiền sanh về cõi Vô Sắc thì trên đó không có vật chất, tuyệt đối, triệt để không có vật chất. Còn sanh về cõi Vô Tưởng thì ở đó tuyệt đối không có tâm thức, phải không? Nhưng mà tạm thôi, nghĩa là sau khi mãn kiếp thì cũng quay về chỗ thấp nhất là chỗ mà có đủ 5 Uẩn. Như vậy thì chỉ cần học 5 Uẩn là được rồi. Còn mấy trường hợp đặc biệt đó thì mai mốt tính, phải không? Thì mình đang học về Thức Uẩn.

- Sắc Uẩn nó là toàn bộ vật chất trong và ngoài ta,
- Thọ Uẩn nó là toàn bộ cảm giác của thân xác và tâm hồn, tư tưởng, cảm giác thôi nha.
- Tưởng Uẩn là toàn bộ những gì mà ta gọi là kinh nghiệm, là khái niệm, là hồi ức, là kiến thức, và đương nhiên nó bao gồm tất cả những gì là sự hình dung, liên tưởng, tưởng tượng, một cái biết mà dựa trên nền tảng cũ. Thì cái đó được gọi là Tưởng Uẩn.
- Hành Uẩn nghe cho kỹ, Hành Uẩn nó là khía cạnh thiện ác của nội tâm chúng sinh, thì cái ác ở đây nó gồm có 14 Tâm Sở Tiêu Cực và cái thiện đây nó gồm 25 Tâm Sở Tích Cực.
Tâm Sở tức là thành tố tâm lý, Mỹ kêu là "mental factors" thành tố tâm lý, thì Đức Phật Ngài cũng Sắc Uẩn Ngài giống như mình vậy đó, đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng mà thành tố của kim thân Đức Phật thì cũng là đất, nước, lửa, gió như mình vậy.

Rồi Thọ Uẩn thì Đức Phật cũng có cảm giác khó chịu và dễ chịu ở trong thân của Ngài. Thí dụ như bữa trưa hè nóng nực thì Ngài cũng nóng, và có gió thổi qua thì Ngài cũng biết mát, và khi Ngài bị đau, bị bệnh, thì Ngài cũng biết đau, chứ không phải Phật là không biết đau. Không có nha. Ngài cũng có, nhưng mà Ngài khác mình ở chỗ này, thí dụ như mình mà bị người ta chưởi đó, thì mình khó chịu, mình sân si, nhưng mà Ngài thì không. Chuyện người ta chưởi, hoặc là người ta, như ông Đề Bà Đạt Đa mà ổng có làm cho Ngài bị tổn thương vật chất ở ngón chân, Ngài đau là có đau tự nhiên mà tâm Ngài trước sau như một. Tâm Đức Phật không hề thay đổi lúc vầy, lúc khác trước những trần cảnh giống như mình, khác chỗ đó. Thọ Uẩn Ngài giống mình vậy đó.

Tưởng Uẩn của Ngài thì có chỗ giống, có chỗ khác. Tại sao có chỗ giống, có chỗ khác? Có chỗ giống, thí dụ như Ngài vẫn gọi đây là cái tô, Ngài vẫn gọi đây là chiếc lá, Ngài vẫn gọi đó là giọt nước bằng cái khái niệm thường thức của chúng sinh phàm phu, người ta sao thì Ngài cũng vậy. Nhưng mà có cái này Ngài không có, thí dụ như mình có những cái ấn tượng, có những cái kinh nghiệm, mà để từ đó nó làm nền tảng cho phiền não thì Ngài không có. Thí dụ như mình thấy rằng đó là cái hoa đẹp, mà nó đẹp đến mức mà mình thích được, mình nhìn thấy một hình thể sinh học của một người nam, một người nữ, mình thấy có 6 múi, có 3 vòng mình thấy đẹp, mình thấy đẹp và thấy hấp dẫn, thấy cuốn hút, mà Ngài thì không.

Ngài từ cái chỗ là trí của Ngài đó là trí của Thánh Nhân cho nên Ngài không có Tưởng để mà thích, mà ghét như mình. Thí dụ như một vị hành giả chưa chứng La Hán thì còn sợ gián, sợ chuột, sợ thằn lằn, sợ rắn, nhưng khi mà chứng Quả La Hán rồi thì vị đó vẫn, khi cần thì vị đó vẫn gọi đây là con gián, con chuột, con kiến, con mối, con rắn, bò cạp, vị đó vẫn gọi như mình, nhưng mà trong tâm vị đó thì vị đó không có cái ấn tượng kiểu trước đây để rồi sợ hãi thì không. Vị A La Hán không có sợ hãi, nha. Nhớ cái đó. Cho nên cái Tưởng Uẩn nó hơi khác chút vậy đó.

Hành Uẩn mình chưa chứng La Hán thì mình có lúc thiện, lúc ác. Tại sao vậy? Là vì mình không có thấy được 4 Đế một cách rốt ráo, cái biết của mình là cái biết vay mượn từ sách vở, từ thầy bạn, từ kiến thức vay mượn, cho nên mình còn có gọi là một cách kín đáo hoặc là lộ liễu, mình còn có cái ý niệm tạo dựng công đức, tích lũy phước báo. Hoặc là nếu mình không biết gì, không biết đạo, thì mình còn có lòng tham, sân, si. Nhưng một người mà họ đã chứng La Hán, họ đã hiểu 4 Đế một cách triệt để, thì họ không còn điều kiện tâm lý để mà ác, để mà tham sân si đã đành rồi, nhưng mà họ cũng không có điều kiện tâm lý để mà tích lũy công đức.

Lúc đó vị A La Hán, chuyện mà sai quấy là Ngài không làm đúng rồi, nhưng mà chuyện tốt đẹp Ngài vẫn làm, nhưng mà bằng một nội tâm gọi là, một thứ tâm mà A Tỳ Đàm gọi là Tâm Duy Tác, làm để làm vậy chứ không có gieo để lại chủng tử phước báo cho đời sau.

Thí dụ như Ngài cũng thuyết pháp, Ngài cũng chăm sóc người bệnh, rồi khi Ngài ở trú xứ nào thì Ngài cũng quét dọn, có, có quét dọn, có chăm sóc người bệnh, rồi có thuyết pháp, và cũng chia sẻ vật chất của mình cho người khác. Thí dụ như ai đó cúng dường cho Ngài thức ăn hay là thuốc chữa bệnh, hay là y áo, chỗ ở, thì Ngài cũng sẵn sàng chia sẻ cho người khác. Rất là sẵn sàng chứ không phải là sẵn sàng, mà rất là sẵn sàng. Luôn luôn sẵn sàng. Nhưng mà vì Ngài không thể làm khác được, thế là Ngài phải phục vụ, phải bố thí, phải chăm sóc người khác vậy đó. Vì Ngài không thể sống khác kiểu đó được. Chứ ở đây Ngài tuyệt đối không có phải là vì cầu công đức. Cho nên Hành Uẩn của vị A La Hán tuyệt đối là khác mình. Khác hẳn luôn.

Có nghĩa là mình có lúc thiện bằng 25, mà ác bằng 14. Còn vị La Hán thì không có 14, mà cũng không có 25 kiểu mình. Ngài có 25 kiểu của Ngài thì có, có nghĩa là khi Ngài chăm sóc người bệnh Ngài cũng xài 25 Tâm Sở lành chứ, có xài chứ, nhưng mà 25 Tâm Sở này giống như hột thóc mà bị luộc rồi vậy đó. Bị luộc rồi. Tức là nhìn thì giống đó, nhưng mà hột thóc bị luộc rồi nó không có để lại cái mầm sống, phải không? Nhớ cái đó.

Sáng nay mình học tiếp là học về Thức Uẩn. Thức Uẩn là gì? Thức Uẩn là toàn bộ cái mà mình gọi là tâm thức chúng sinh. Có nghĩa là trong một chúng sinh 5 Uẩn thì nó gồm có:
- Tấm thân sinh học là Sắc Uẩn,
- Cảm giác thân, tâm, được gọi là là Thọ Uẩn,
- Kiến thức, hồi ức, kinh nghiệm, khái niệm, thì chính là Tưởng Uẩn,
- Hành Uẩn là khía cạnh thiện ác, đó là người bình thường, nhưng mà riêng vị A La Hán thì không, vị A La Hán có khác cái chỗ Hành Uẩn, vì nó không có thiện ác nữa, vì một người đã hiểu rõ 4 Đế là gì, hiểu rõ mọi thứ là khổ, thì một cách triệt để nha, phải thêm chữ "triệt để" nữa, thì vị đó không còn có thể mà gọi là lún sâu trong cái thiện, cái ác, để nó dẫn tới sanh tử luân hồi.

Cái thấy người ta rốt ráo, giống như tôi tạm ví dụ thế này, một đứa bé mà nó nghe Má nó nói là đừng có chun cái bụi đó hái hoa không có nên, bởi vì trong đó có rắn, thì nó có sợ đó, sợ, nó có sợ, nhưng mà nó nít mà, cái ấn tượng, cái kiến thức, cái kinh nghiệm của nó về sự độc hại của con rắn nó không giống như người lớn, nó không có, cho nên có nhiều khi nó cũng lén lén lén lén lén nó chun vô bụi đó nó hái trái, hái hoa. Nhưng đối với một người lớn, một người trưởng thành, đầu óc tỉnh táo, nha, phải thêm chữ "tỉnh táo", chứ còn lớn mà kiểu ba trợn khùng khùng thì mình không có nói, nha. Lớn mà xỉn, say, hoặc lớn mà lú lẫn Alzheimer kiểu người già mình không có nói, mình đang nói bình thường. Thì khi họ biết rõ đống phân là gì? Gai gốc là gì? Rắn rít là gì? Thì họ không mãi mai có một chút nào đam mê trong mấy thứ đó. Con nít thì khác, người khùng thì khác, khi nào bị đạp gai đau, nhưng hễ mà lấy cái gai ra hết đau bắt đầu họ quên mất, họ không có sợ gai nữa.

Còn người trưởng thành, đầu óc tỉnh táo thì họ thấy đống phân là họ không muốn chun vô rồi, họ thấy gai góc họ không muốn chun vô, họ thấy rắn nằm khoanh trong đó mà nó ngẩng cái đầu nó lên, nó phun khè khè là họ không muốn vô. Còn con nít thì nó không có đủ những cái hiểu biết chính chắn trưởng thành, để mà nó sợ con rắn như là người lớn sợ. Tôi chỉ giải thích nôm na vậy thôi, nha. Đại khái vậy.

Còn Thức Uẩn ở đây là gì? Thức Uẩn ở đây đó là toàn bộ cái gọi là đời sống tâm thức của một chúng sinh. Thức Uẩn đây nó gồm có mấy loại tâm sau đây, đó là:
- Tâm Nhân nè,
- Tâm Quả nè, phải không?
- Tâm Phi Nhân, Phi Quả nè,
•Tâm Nhân là gì? Đó là tâm thiện, tâm ác.
•Tâm Quả là tâm mà nó được tạo ra bởi cái thiện, ác. ▪︎Tâm Phi Nhân, Phi Quả tức là Tâm Duy Tác, thì được dùng để các vị A La Hán làm việc thôi, làm việc thuyết pháp, dạy học vậy đó.
Chưa hết, tâm nhân, tâm quả, tâm phi nhân, phi quả, rồi các tâm thiện, tâm bất thiện, tâm vô ký, rồi các tâm bình sinh và tái sinh.
• Tâm Bình Sinh có nghĩa là những cái tâm mà nó diễn ra từ sau lúc đầu thai cho đến lúc chết, thì cái đó gọi là Tâm Bình Sinh.
• Tâm Tái Sinh là tâm mà mình đi đầu thai, thì chúng sinh mà ở cõi khổ, cõi sa đọa, thì họ đầu thai bằng tâm gọi là Quan Sát Thọ Xả Quả Bất Thiện.
• Chúng sinh mà ở các cõi trời, người thì họ đi đầu thai bằng các tâm Đại Quả Thọ Xả hoặc Thọ Hỷ Hợp Trí hoặc Ly Trí, Đại Quả.
•Còn những vị mà Phạm Thiên thì họ đầu thai bằng tâm Quả Sơ Thiền, Nhị Thiền, những tâm Quả là Hư Không Vô Biên, Thức Vô Biên, đấy. Nhớ nha. Đó gọi là Tâm Tái Sinh.

Còn Tâm Bình Sinh là những tâm mà nó có thể diễn ra trong suốt thời gian từ sau lúc đầu thai cho đến lúc chết.

Thì cái phần này chúng tôi chỉ giảng tổng quát thôi, nha. Chứ còn mà muốn chuyên sâu là phải về Thụy Sĩ hoặc qua Kālāma, chứ còn lớp dạy cho đại chúng mà giảng kỹ quá cái này nhức đầu à, phải không? Giờ tôi chỉ nói Thức Uẩn thôi.

Thức Uẩn mà nói một cách nôm na cho đại chúng, nó là toàn bộ cái gọi là đời sống của chúng sinh, nghe cho kỹ, tùy thuộc vào ba yếu tố sau đây, đó là:
1- Tiền nghiệp thiện ác quá khứ,
2- Khuynh hướng tâm lý ba
đời tái sinh,
3- Môi trường sống.
Môi trường đây là sống với ai? Sống ở đâu? Thường làm việc gì? Gọi là môi trường sống. Thì tùy thuộc vào tiền nghiệp, khuynh hướng tâm lý và môi trường sống, mà Thức Uẩn của chúng sinh nó không có giống nhau. Cũng giống như Tưởng Uẩn nó cũng do trình độ tâm linh, trình độ kiến thức, rồi do nghiệp thiện ác quá khứ, mà Tưởng Uẩn mình không giống nhau. Thí dụ con chó nó thấy cái đó là ổn, nhưng mà mình thấy nó dơ. Con chó nó thấy cái đó Ok nhưng mà mình thấy đó nó độc hại. Các vị thấy chó nó bắt rắn bao giờ chưa? Các vị thấy con chó nó ăn đồ bẩn, đồ dơ chưa? Đó. Mình thấy Tưởng Uẩn nó khác mình, khác chỗ đó đó, thì Thức Uẩn nó cũng vậy đó, nó cũng tùy thuộc vào phước báo, trình độ tâm linh của mỗi người, mà chúng ta có được loại tâm nào? Cái này quan trọng nha.

Tùy thuộc vào ba điều kiện đó là, tiền nghiệp quá khứ, khuynh hướng tâm lý, môi trường sống, mà chúng ta thường có được cái tâm nào? Thường sống với tâm nào? Ví dụ như có rất là nhiều người, tâm lành ở họ rất là khó có, khó ghê lắm. Có. Và có những người tâm bất thiện nó cũng khó có. Rất là khó. Và có những người đó là, trong kinh chia ra các trường hợp sau đây, có bốn tốc độ tâm:

1- Tốc độ một, từ thiện chuyển qua ác, qua bất thiện, họ đang có tâm lành mà chuyển qua tâm bất thiện rất nhanh, rất dễ. Đó là tốc độ một.

2- Tốc độ hai, từ tâm bất thiện mà chuyển qua tâm thiện, như đang giận vậy đó, tự nhiên chánh niệm trở về liền, Ừ. hoặc là đang có lòng tiếc của là lập tức có tâm hào sảng nó xuất hiện, nó đánh bạt cái bủn sỉn liền, thì trường hợp đó gọi là tốc độ hai. Từ bất thiện chuyển qua thiện.

3- Trường hợp ba, đó là từ thiện này nó chuyển qua thiện kia.

4- Trường hợp bốn, là từ bất thiện này chuyển qua bất thiện nọ.
Thì mình nghe sơ qua mình thấy rõ ràng là trong đó đó, từ bất thiện này qua bất thiện kia thì cái này ở đây ai trong room cũng vô địch hết, phải không?

Từ bất thiện tham này qua tham kia, từ sân này qua sân kia, từ si này qua si kia, từ tà kiến này qua tà kiến kia nó đi rất nhanh, chuyển đổi liên tục. Nhưng từ bất thiện mà qua thiện rất khó, hoặc thậm chí từ thiện này qua thiện kia rất khó.

Chúng ta nói đi chùa cho vui vậy thôi, chứ chuyện mà chúng ta có thể duy trì kéo dài được, bảo lưu được thiện tâm mà suốt 1 giờ, 2 giờ rất khó, khó lắm luôn. Chẳng qua mình thiếu kiến thức giáo lý, rồi mình thất niệm, mình không có chánh niệm, mình thiếu hai cái này. Thiếu kiến thức và thiếu chánh niệm. Cho nên mình cứ gom chung chung nói, trời ơi đi chùa hoan hỉ lắm, đi chùa hoan hỉ lắm, chứ thật ra người có học giáo lý, người có sống chánh niệm thì mới thấy rằng thời gian cái mình gọi là vui vui đó đó, toàn là tâm tham, tâm bất thiện không à. Còn tâm thiện nó rất hiếm. Phải không?

Như vậy thì tôi chốt lại đó là Sắc Uẩn nó tùy thuộc vào cảnh giới và chủng loại mà chúng sanh có hay không có, và Sắc Uẩn ở mỗi loại, mỗi chủng loại nó như thế nào?

Thọ Uẩn cũng vậy. Thọ Uẩn đó là tùy thuộc vào cảnh giới tái sinh, tùy thuộc vào chủng loại giống loài, mà Thọ Uẩn nó cũng khác nhau. Có người thì vui ít mà khổ nhiều, có người thì khổ ít mà vui nhiều. Có người sướng khổ (50/50), hoặc là (70/30) - (60/40) - (49/51) thí dụ vậy, đó. Nó khác nhau nha. Đó là Thọ Uẩn.

Tưởng Uẩn nãy mới nói đó, kiến thức, hồi ức, kinh nghiệm, khái niệm, cũng tùy vào cảnh giới tái sinh, tùy thuộc vào chủng loại chúng sinh, mà Tưởng Uẩn mình nó được quyết định.

Ngay trong thế giới loài người mình thấy thành phần mà thượng lưu có tiền, được ăn học, được giáo dưỡng chu toàn, chu tất, phải không? Thì cái ấn tượng, cái khái niệm của họ về thế giới nó khác người nghèo, người ít học. Thí dụ như có những thức ăn, có những thức uống mà đối với nhà giàu họ vừa nghe hoặc là vừa thấy là họ hết hồn. Nhưng mà đối với người nhà nghèo chuyện đó bình thường, bình thường lắm luôn. Ừ. Bình thường lắm luôn. Và ngược lại có những thức ăn, những thức uống của người giàu, người nghèo nhìn ngỡ ngàng lắm, họ ăn gì kỳ vậy trời? Có, cái đó có. Hoặc ví dụ như người ta giàu người ta đi nhiều nơi được ăn uống, tiếp xúc nhiều thứ, họ làm quen với nhiều món ăn lạ trên thế giới, nhưng một người mà không có tiền, cũng không có đi đâu, cũng không có đọc sách báo, học hành khiêm tốn, đấy. Thì có nhiều, chỉ riêng chuyện ăn thôi nha. Chỉ riêng chuyện ăn, chuyện uống của họ, chẳng hạn như bây giờ nói uống trà đi, họ uống loại trà mà tính theo tiền Việt Nam là mấy chục ngàn hoặc 1, 2 trăm vậy đó, một lạng, nhưng mà dân có tiền nó uống nhiều loại trà mà động trần, thí dụ như "Đại Hồng Bào" nè, "Đại Hồng Bào" của Tàu, "Đại Hồng Bào", "Bích La Xuân" hay là "Phổ Nhĩ" mà loại lâu năm, nó tính bằng bạc ngàn đô-la vậy đó, chênh lệch nhau dữ lắm.

Cho nên khái niệm, ấn tượng của mình về đời sống nó còn tùy thuộc vào tiền nghiệp, khuynh hướng tâm lý và môi trường sống ở chỗ đó.

Như có người rất thích màu mè, có người thích đơn giản, vậy đó, có người họ coi nặng cái sạch, có người họ coi nặng cái đẹp, có. Cái đó tôi tiếp xúc tôi thấy có. Có người họ coi nặng cái đẹp, có người họ coi nặng cái sạch, ăn mặc đồ hiệu vậy đó, trong khi đó mà cái răng dính rau muống nó không biết. Yeah. Xài đồ hiệu, mắt kiếng, đồng hồ, dây nịch, giày dép, túi xách, ba lô, đều đắt tiền hết, mà ta nói nó hôi rình hà. Tại vì họ coi nặng cái đẹp chứ họ coi thường cái sạch. Còn có người họ coi nặng cái sạch mà họ coi thường cái đẹp. Còn có người họ coi trọng cả hai. Nhớ nha. Đó là rõ ràng mình thấy, tức là tùy thuộc vào tiền nghiệp, khuynh hướng tâm lý và môi trường sống, mà chúng ta có những Tưởng Uẩn không giống nhau. Và từ đó, trên nền tảng dị biệt đó, thì Hành Uẩn cũng không giống nhau. Nãy tôi mới vừa giảng xong đó. Có người cái thiện nó có rất dễ, có người cái thiện có rất là khó, có người cái bất thiện nó có rất là dễ, có người cái bất thiện nó có rất là khó, khó lắm.

Thí dụ như trong kinh nói Bồ Tát Tất Đạt trước khi thành Phật Ngài ngồi mình trong Khổ Hạnh Lâm, lúc đó Ngài đâu có biết cái gì, nhưng mà do duyên tu nhiều đời đó, Ngài suy nghĩ là những dòng tư tưởng nào nên có và không nên có. Những suy nghĩ nào nên có và không nên có. Đặc biệt như vậy đó. Đối với Ngài thiện giống như một cái món đồ trên bàn tay vậy đó.

Có người đó là, cả đời kiếm một được giây phút mà sống hào sảng rất là khó, khó lắm luôn. Có được, kiếm được giây phút từ bi rất là khó, giây phút mà vị tha, khó lắm luôn, tôi biết cái đó có. Muốn được giây phút thiện tâm khó, nhưng có người các vị biết dễ ẹc hà. Hành Uẩn.

Thức Uẩn cũng vậy, là tùy thuộc vào cảnh giới tái sinh, tùy thuộc vào trình độ tâm linh của mỗi cá nhân, mà từng người trong chúng ta có Thức Uẩn nó như thế nào? Thí dụ, tôi nói chuyện dễ hiểu thôi, Thức Uẩn này nó là, nói gọn nó là cái biết của 6 Thức, từ Nhãn thức cho tới Ý thức, thì có người cả đời vậy là mắt của họ nó thấy toàn là mấy cái bất toại không à, lâu lâu mới được cái hay hay. Ví dụ như nó ở trong cái xóm mà tôi hay nói hoài đó, cống rảnh rồi rác rến, rồi nhà cấp bốn, rồi tole thấp lè tè, trước nhà có lối đi bụi nó bay ta nói mù trời, có những người vậy đó. Cho nên cả đời họ đó là 6 Căn của họ nó biết toàn là 6 Trần bất toại.

Nhưng mà ngược lại, có những người mà nó đẻ bọc điều, nó đẻ ra nó ngậm thìa bạc thìa vàng, thì cái nôi mà nó nằm cũng là cái nôi đắt tiền, đấy. Cái nôi đắt tiền. Cái nôi đó nha. Tã của nó cũng là tã đắt tiền, yếm mà nó mặc cũng là cái yếm đắt tiền. Như tôi có tình cờ tôi biết thôi, nước Anh là một trong những nước là vô địch sản xuất đồ baby loại đắt tiền, nước Anh, thì tôi nghĩ nước nào cũng có hết, nhưng mà tôi biết Anh thôi, Anh với Israel, Do Thái á, bậc thầy á. Tức là, nếu mà ở đây trong room này ai là đại gia, sắp sửa có em bé mà đại gia đó, thì nên lưu tâm mấy cái hiệu, mấy thương hiệu của Israel với của nước Anh, đồ em bé. Chẳng hạn như mình thấy toàn bộ mấy cái núm cao su ngậm chơi cho mấy ông cai sữa đó, hoặc là mấy bình sữa tốt lắm của Israel hiệu Avon đó, bản thân tôi già vậy chứ tôi cũng mua, mua về tôi bỏ cái núm đó đi giữ cái nắp, là cái đó đi đựng nước tốt lắm, bởi vì bình nhựa mà mấy cái nhựa Poli đó, nó gặp nước sôi nó không có tốt, nó để mùi, nó để mùi không có tốt, hôi lắm. Nhưng mà nếu nó là đồ của Anh, của Israel thì mình yên tâm lắm.

Các vị thấy không? Mình thấy rõ ràng đó là cũng 6 Thức, nhưng mà mình thấy nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân thức, ý thức, do phước riêng mà có những người 6 Căn nó biết toàn là 6 Trần như ý không. Từ hồi nhỏ là nó đã sướng, lớn lên là mâm vàng chén ngọc, nó ăn toàn thứ là cao lương mỹ vị, sơn hào hải vị không. Rồi cái giường nó nằm, cái áo quần nó mặc cũng đều là gấm vóc lụa là, chứ không có phải là cái thứ xảm xảm, nhám nhám, ngứa ngứa, rít rít thì không có. Có những bộ trải giường nó là cả bạc ngàn, nó có những cái ba lô bạc ngàn, nó có những cái lều cắm trại 3, 4 ngàn, thì mình phải hiểu ngầm là mấy cái đó nó đã lắm.

Drap bọc giường, drap bọc giường..... mà bạc ngàn, nó bằng.... (25:56) tốt lắm, rồi đôi dép cỏ, dép slipper mang trong nhà cũng bạc trăm, t-shirt áo sơ mi cũng bạc trăm, (trăm đô), 3, 4 trăm đô/cái.


Bà con có quyền không có tin, nhưng mà cái đó có, có nhiều khi biết, chỉ riêng biết thôi, chưa có xài đó, mà nhiều người còn không biết nữa, ghê vậy đó.

Cho nên tôi đang nói về Thức Uẩn, tức là tùy thuộc vào tiền nghiệp, rồi khuynh hướng tâm lý và môi trường sống, có nhiều người do tiền nghiệp họ rất là giàu, nhưng mà khuynh hướng tâm lý họ là gì? (Một) là kẹo, (hai) là người tiết kiệm.
- (Một) là bủn sỉn,
- (Hai) là tiết kiệm,
họ cũng không có biết nhiều, 6 Căn của họ nó cũng biết mấy 6 Trần cũng khiêm tốn, do tiền nghiệp là họ giàu rồi đó, nhưng mà do cái khuynh hướng tâm lý, (một) là bủn sỉn quá, (hai) là người sống giản dị quá. Thì 6 Căn họ cũng biết cảnh thường thường, đấy.

Ví dụ mình thấy trong kinh đệ tử Đức Phật đó là mấy vị thánh phước dữ lắm luôn. Toàn là ông hoàng bà chúa, tới hồi đi tu thì cũng ôm bát đi khất thực, thiên hạ cho gì thì xài cái đó thôi. Như Ngài Ca Diếp ở ngoài đời là đại gia thế phiệt đó, đại gia thế phiệt chứ không phải tài phiệt nha. Trâm anh thế phiệt. Ngài đi xuất gia rồi Ngài trì hạnh Đầu Đà là coi như trời đất ơi, chân đất, ở trên không nón, ở dưới không dép, mà lá y của Ngài thì mình phải hiểu ngầm lá y của Ngài là loại vải thô mà vải bao bột, vải tám, phải hiểu vậy đó. Còn thức ăn của Ngài thì phải nói là bất khả tự nghì, là bởi vì Ngài, trong kinh nói Ngài Ca Diếp là chuyên gia đi bát xóm nghèo. Chuyên gia nha.

Cái này cũng nói thiệt, nếu mà tôi đó, thì hỏi tôi tu có từ bi không? Tôi nói có. Nhưng thí chủ mà cho đồ tôi thì tôi cũng nói thiệt, tôi khoái nhà giàu hà, tại vì nhà giàu cho đồ tốt, còn nhà nghèo để bát mình ớn thấy bà luôn, mình không biết nó cho mình cái gì.

Thí dụ như nó nghèo quá khái niệm mà sạch dơ của họ nó cũng khác mình. Thí dụ như nó ăn còn dư xong lấy cái nắp đậy hờ hờ rồi tối chuột gián nó bò lỗm ngỗm, sáng nó mở ra nó thấy còn thì nó thấy là Ok, nó múc ra cho mình bỏ vô bát.

Nhà giàu đâu có cái vụ mà bảo quản thức ăn hời hợt như vậy. Đấy. Rồi y áo, trời ơi gặp nhà giàu nó cho cái y, thí dụ như vải siêu của Thái, xoa của Thái, hoặc là tơ mà tơ sen của Miến, y mà mấy ngàn đô, mặc nó đã lắm, mát mùa hè mà ấm mùa đông, hút mồ hôi, không có xảm. Thì mình thấy rõ ràng là tùy thuộc vào phước báo, rồi khuynh hướng tâm lý và môi trường sống, mà 6 Thức của mình tức là Thức Uẩn của mình không có giống nhau.

(Một) là phước nhiều thì Thức Uẩn nó cũng khác anh phước ít, trí nhiều nó khác anh mà trí ít, anh mà chứng Thiền nó khác anh không chứng Thiền, chứng Thiền thấp nó khác anh chứng Thiền cao. Rồi lên nữa, bậc mà Thánh Nhân cái Thức Uẩn của họ nó cũng có điểm khác so với phàm phu, mà Thánh bậc thấp khác Thánh bậc cao, khác chứ. Thí dụ như mình thấy trong kinh nói rất là rõ trí tuệ Đức Phật là không giống trí tuệ của Ngài Xá Lợi Phất, mà trí tuệ Ngài Xá Lợi Phất không giống trí tuệ của ngài A Nan, Ca Diếp, mà trí tuệ Ngài A Nan, Ca Diếp làm sao giống trí tuệ của mấy vị La Hán vô danh được? Đấy. Nó phải khác nhau chứ. Ừ. Cho nên mình học cái này để mình thấy cái gì? Mình học về 5 Uẩn để mình thấy cái gì?
1- (Một) là mình thấy mọi thứ là đồ lắp ráp, từ phàm qua thánh, thân tâm đều là lắp ráp hết, phải không? Tốt xấu nè, thiện ác nè, buồn vui nè, thích ghét nè, thì đều là đồ lắp ráp hết. Do vô số duyên mà có, học về 5 Uẩn để thấy cái đó, thấy mọi thứ là lắp ráp, mọi thứ do duyên mà có.

2- (Hai) là mình học để mình thấy rằng mình có thể làm được gì ngay trên 5 Uẩn của mình. Chứ đâu phải là mình nói thôi tôi mang thân nữ, thôi tôi kiếp này tôi chấp nhận, thôi tôi đẻ ra con nhà nghèo tôi chấp nhận, thôi tôi là người không có được ăn học nhiều thôi tôi chấp nhận vậy. No.

● Nếu ngay trong Sắc Uẩn của mình nó có vấn đề mình vẫn có thể tu học được ngay trong Sắc Uẩn có vấn đề.
● Thọ Uẩn của mình bệnh nhiều, mình đau đớn nhiều, nhưng mình vẫn có thể
tu ngay trên Thọ Uẩn đó.
● Tưởng Uẩn cũng vậy, mình có thể tu tập ngay trên Tưởng Uẩn đó, thay vì, bây giờ tôi ví dụ nè, thay vì mình đi mình nhìn người, nhìn vật, nhìn cảnh mà mình quan tâm đến những khía cạnh mà ta nói không lợi ích gì cho chuyện tu học phát triển tâm linh, đúng không? Đó là Tưởng Uẩn đó. Thì bây giờ mình lại chú ý những khía cạnh đó.

Bây giờ tôi ví dụ này rất là kỳ, cái đám mà nó thù tôi thế nào nó nghe này nó cũng ném đá, kệ cha nó, thí dụ tôi không có luyện mà tự nhiên nó quen, ở bên Thụy Sĩ đồ gì cũng tốt hết trơn á, nhưng mà do bệnh nghề nghiệp, khi tôi nhìn thấy mấy bờ hồ có mấy cái bậc đá đó, nhìn mê lắm. Nhưng mà bên cạnh đó tôi vẫn để ý, tôi thấy bờ này nè sớm muộn gì trong vài chục năm nó cũng bị lỡ, bệnh nghề nghiệp vậy đó. Rồi mình thấy mấy cái tảng đá này nè nó bị rơ, nó bị long hết, thế nào cũng có lúc nó rời ra. Rồi mình thấy phần vữa, trát vữa đó nó bị rêu nhiều quá, xi măng bê tông đang mục, phải tập thấy vậy đó. Thấy khía cạnh đó để mà buông. Rồi người tới vật, tới cảnh, phải không? Tôi nhìn tôi đi bên hồ Thụy Sĩ tôi gặp mấy người Tàu nhiều á, người Tàu bên đó đông lắm, họ đông như quân Nguyên vậy. Thành phố Interlaken tôi đang ở ngày xưa đó, phật tử bên đó cách đây 3, 4 chục năm là của Nhật, Nhật cũng ở đông lắm, giống như Mỹ mà có cái Westman beach ở Florida hoặc là Hawaii vậy đó, là Nhật ở đông lắm, thì Interlaken của Thụy Sĩ có một dạo Nhật, một thời gian dài là Nhật không vậy đó, hàng quán tiệm tùng, mấy cái biển hiệu là ta nói tiếng Nhật không. Thời chúng tôi cách đây 20 năm về trước tôi còn thấy, nhưng mà bây giờ nói tiếng Tàu hết, tiếng Tàu với lại tiếng Korean, tiếng Đại Hàn, thì tôi nhìn tôi ngán, tôi nói cái kiểu này mà vài thế hệ nữa Tàu nó tràn qua đó, là coi như sập, nội mà cái màn, (một) là xả rác, cũng ngán, (hai) là cạy gỡ trộm cắp, (ba) đó là nó đẻ đông như quân Nguyên vậy đó, đất nước Thụy Sĩ toàn người Tàu không, mà Thụy Sĩ rồi Bắc Âu, Tây Âu, Bắc Âu, đó là những thành trì sau cùng của thế giới văn minh.

Đối với tôi Bắc Mỹ, Tây Âu và Bắc Âu là ba cái thành trì sau cùng của nền văn minh, văn minh về vật chất, văn minh về xã hội, văn minh về văn hóa ứng xử. Tôi gọi đó là thành trì sau cùng. Chứ còn Nam Mỹ là vất đi. Châu Phi là vất đi. Úc đối với tôi cũng 50/50. Còn Châu Á là ngoài cái anh Singapore với anh Nhật ra, văn hóa ứng xử, văn hóa xã hội, nó là
cũng ngán ngẫm lắm, phải không? Tự nhiên mình ngán. Mà tại sao tôi phải nhìn mấy khía cạnh đó? Khía cạnh thi thiết, khía cạnh đó là khía cạnh thế tục nhưng phải nhìn để chi? Để chán. Để thấy rằng ngay cả thế giới này, thành trì sau cùng của nét đẹp nhân văn nó cũng đang bị đe dọa một cách nghiêm trọng. Đấy. Phải tập quen vậy. Tưởng Uẩn mình đó. Tập.

Nhìn cái hoa cũng thấy khuyết điểm của nó, phải tập. Không phải sống bi quan. Sai.

Tôi không có kêu gọi sống bi quan, mà cần cái đầu tỉnh, tỉnh tí, người nào mình thương bằng trời, cũng ráng mà soi cho ra được mặt trái của họ. Thì tôi biết trong room này đám Anti-fan nó chống tôi banh xác, tôi vẫn phải nói, vì đó là pháp tu. Trong kinh gọi đó là ................... (44:44), tức là thấy ra mặt trái của nó, ráng cái gì cũng phải thấy, bởi vì mình phải thấy mặt trái của mình nè, từ cái kiến thức, rồi từ cái thiện pháp, rồi cho tới thân xác, hình hài, cái đẹp, cái xấu, cái thiện ác con người mình, cái nào nó cũng có mặt trái hết. Chỉ có chấm dứt triệt để chuyện tái sinh thì mới ổn, chứ còn ngày nào mà mình còn một chút luân hồi, một chút tái sinh, thì nó còn có một núi vấn đề, đấy. Một núi vấn đề. Mà cái núi nó đâu nó ra? Đó là Thân Kiến và Hoài Nghi.

Thân Kiến có nghĩa là nó mơ màng về bản chất và nguồn gốc, vận hành hoạt động của thân tâm này. Nó không biết 4 cái đó, nó không biết được cái gọi là bản chất, rồi nguồn gốc, rồi vận hành, hoạt động của thân tâm này. Cho nên mới thấy ở đó là "tôi", là "của tôi".

Một vị Tu Đà Hoàn khi mà họ diệt trừ được Thân kiến và Hoài nghi rồi đó, hiểu mình thì không còn hoang mang về mình, thì diệt trừ được Thân kiến và Hoài nghi.

Thì trong kinh nói, trong Tăng Chi Đức Phật Ngài dạy:
- Này các Tỳ Kheo, vấn đề mà vị Tu Đà Hoàn đã giải quyết nó nhiều như là dãy núi Himalaya mấy nghìn cây số, Ngài không có xài chữ "cây số", Ngài xài chữ do tuần, "do tuần", vấn đề mà vị Tu Đà Hoàn, khi một người phàm chứng Quả Tu Đà Hoàn, chứng Quả Thánh mà thấp nhất, họ chứng vừa xong thì vấn đề mà họ để xuống, họ liệng cái đùng qua bên nó nhiều như một dãy núi, và những vấn đề còn sót lại, những vấn đề tồn đọng mà họ phải giải quyết, này các Tỳ Kheo nó ít như là 7 viên sỏi vậy.

Đọc cái đó mình mới thấy khiếp. Ừ. Thấy khiếp ghê lắm. Mà tại sao vậy? Là bởi vì người ta bỏ được Thân kiến, người ta không có tìm cách người ta nắm níu nữa, người ta buông, buông triệt để, mặc dù là cũng còn chút ít phiền não cho vui vậy thôi. Chưa đủ duyên chứng La Hán chứ thật ra đó là người ta đã "buông" rồi.

Mình phải tập thói quen đó,...................(47:00), mình nhìn cái gì cũng nhìn ra khía cạnh tiêu cực và mặt trái của nó. Còn nếu không nữa là sao ta? Hành Uẩn của mình là bất thiện không. Còn Thức Uẩn của mình nó toàn là mấy cái tâm trời ơi, đất hỡi không. Nhớ nha. Nhớ cái đó quan trọng.

Mà chưa, còn nữa, người mà có tu,
- Thọ Uẩn nó không phải là rào cản tâm linh.
- Tưởng Uẩn không phải là rào cản tâm linh.
- Hành Uẩn, Thọ Uẩn,
- Sắc, Thọ, Tưởng, 3 cái đó nó không là rào cản tâm linh.
Nghĩa là họ vẫn trong cái nghèo, trong cái bệnh, trong cái già, trong cái xấu, trong cái dốt, họ vẫn tiếp tục tu hành một cách ngon lành. Từ đó họ có cái Hành Uẩn rất là Ok. Và khi một người mà có 4 Uẩn này Ok thì đương nhiên là họ có được Thức Uẩn rất là Ok.
Còn Sắc Uẩn mình, Ok, mình xấu xí; mình mang thân tật nguyền, nghèo đói, dốt nát, cái đó không thành vấn đề, miễn là biết Phật Pháp. Đấy.

Thì tôi nói lại lần nữa, trong Phật Pháp không hề có một chỗ nào nói rằng anh xấu, anh nghèo mà anh tu không được, không có, vấn đề là cái đầu của anh nó có làm việc hay là chỉ để đội nón thôi? Cái lỗ tai của anh để đeo kiếng hay để nghe? Tôi kể các vị nghe chuyện này quan trọng lắm luôn. Quan trọng lắm luôn.

Đám Anti-fan này bữa nay nó xăn quần xăn áo nhảy vô nó chưởi nè, lúc này là thôi, chúng ta biết rằng cách đây cũng mấy chục năm, có một ông đó người Tây, ông là Tây Âu Mỹ mà tôi quên nhớ nước nào, Âu Mỹ, ổng mê văn hóa Đông Phương, đặc biệt là văn hóa Nhật, ổng là ông Tây mà ổng mê văn hóa Nhật, nghiên cứu về lịch sử, về văn học của Nhật, triết học tôn giáo của Nhật, thì ổng có viết một câu chuyện rất là sâu. Câu chuyện mang cái tên là "Quái Đạp", tiếng Nhật kêu là "Kuainappu", câu chuyện nó kể như thế này, trong một ngôi chùa nông thôn hẻo lánh vùng sâu vùng xa, có một chú tiểu đánh đàn hay lắm luôn. Chú đánh coi như là thằn lằn mà nó phải rớt, ai mà nghe chú đánh đàn rồi là hồn siêu phách lạc, rụng rời tay chân, hay tới mức như vậy, hay lắm luôn.

Sư Phụ chú là ông Sư cụ Trụ Trì nuôi chú trong chùa, mà chú đánh đàn một cái là coi như gió đang thổi là ngưng, mà đang ngưng gió là gió nó thổi, giỏi vậy đó.

Thì có đêm đó chú nghe một tiếng xào xạc, xào xạc, một tiếng chân người đi tới, nghe kỹ nha, câu chuyện này câu chuyện Quái Đàm rất là hay, sâu lắm luôn. Mà người Việt Nam thì lại chống câu chuyện này, bởi vì tôi biết não trạng của 100 triệu dân Việt Nam chịu không nổi. Chịu không nổi nội dung câu chuyện này. Bởi vì nó là một tiếng thét Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, mà cái não trạng người Việt Nam, tôi chỉ tập dần cho quý vị nghe mấy câu chuyện loại này.

Chú tiểu nghe tiếng động, chú tiểu mới hỏi ai đó? Thì chú tiểu nghe một giọng nói rất là kỳ lạ, giống như nó vang vọng lại từ một cõi từ miền dĩ vãng xa xôi, mà âm sắc và ngôn từ, cú pháp, dụng ngữ rất là lạ, nó giống như người của thời nào, lạ lắm, nhưng mà chú hiểu.

Thì người đó mới nói với chú rằng là:
- "Chủ nhân của ta muốn mời ngươi về để gặp Ngài, với tài đàn hát của ngươi thì chủ nhân của ta muốn ngươi dùng tiếng đàn, giọng hát đó để ngươi kể lại một giai đoạn lịch sử vàng son rực rỡ của Tổ Tiên chủ nhân".

Thì này nghe chuyện lạ lắm, nhưng mù mà, người ta nói rồi xốc ổng đem đi, thì các vị biết, chủ nhân đó là ai? Đó là bà Nữ Hoàng cai trị một dãy đất dài ở vùng duyên hạ Nhật Bản ngày xưa trong thời mà Tướng Quân các cứ lãnh chúa, các cứ từng vùng miền.

Thì (một) là thiên hoàng triều đình trấn áp cũng có, (hai) nữa là cuộc tương tranh đổ máu tranh giành lãnh thổ địa bàn giữa các lãnh chúa.

Bà Nữ Hoàng đó bà cũng nằm ở trong cuộc chơi khốc liệt, gây cấn đó, và vùng đất của bả, chủ quyền của bả bị tước đoạt, lãnh thổ bị xóa sổ, và cả một gia tộc bị xóa sổ, bị nhúng trong máu, nhuộm trong máu, và trở thành những hồn ma vất vưởng lang thang phiêu dạt khắp miền đất đó, kế bên chùa chú tiểu ở.

Thì bà chủ đó dĩ nhiên bả là, nguyên cái triều đình bả, nguyên đám bộ sậu của bả, đám chính phủ chính quyền của bả, bây giờ toàn là những hồn ma, bả thích giọng hát, thích tiếng đàn của chú tiểu này mà đem về. Bả cứ kể lại cho ảnh nghe, rồi bắt đầu cho ảnh chơi, "Khúc đâu Hán Sở chiến trường", nàng Kiều mà chơi đàn cho tiệc rượu ở nhà Mã Giám Sinh, phải dùng "Khúc đâu" chỗ đó đó, "🎶 Tằng tằng tắng tăng 🎶 tằng tằng tắng tăng ...🎶" mà ảnh kể trầm hùng bi tráng, khiến người trên cuộc tan nát lòng, hay chỗ đó.

Thì đêm nào ảnh cũng tới, được nghe kể đoạn là ảnh lấy ra chơi, đêm nào cũng vậy hết, chơi xong gần sáng đám đó nó dắt ảnh về liệng ở chùa, liệng ở đám cỏ, ta nói riết ảnh xanh lè, xanh lét, vì ảnh chơi với ba cái thứ đồ dơ đó mà, âm khí nó nặng nề lắm, xanh lè xanh lét. Ai đọc Liêu Trai Bồ Tùng Linh thì biết cái vụ đó, mình chơi với ba cái thành phần đó riết người mình nó hao hụt lắm.

Sư Phụ ổng để ý thấy lạ, cho người theo dõi thì biết hễ đến giờ đó là có những người mà đi phớt phớt trên đầu cỏ túm học trò mình đi. Ổng biết. Nghe kỹ chỗ này nè. Ổng muốn cứu người học trò, ổng mới nói rằng con bị một thế lực hắc ám như vậy tấn công con, thôi thì thế này, thầy phải ra tay cứu con thôi. Ổng mới viết nguyên một bài Bát Nhã Tâm Kinh mà bên Phật Giáo Bắc Truyền của Nhật, họ tin nó lắm, họ tin lắm luôn vậy
đó.

Bài đó nó có mấy điểm rất là hay:
1- Là nó là thu tóm nội dung của toàn bộ giáo nghĩa Phật Đà Bát Nhã Tâm Kinh.
2- Là nó quá gọn, có thể dùng làm bài kinh Tụng Công Phu hàng nhật.
3- Nội dung của bài kinh đó nó lạ chỗ là dốt hiểu được kiểu dốt, mà giỏi hiểu được kiểu giỏi, trong khi rất nhiều Kinh - Chú khác đó là giỏi mới hiểu, chứ còn dốt là bó tay.

Nhưng mà Bát Nhã Tâm Kinh là người mà có một tí ti lòng tu nghe được, thì ông thầy ổng mới viết nguyên bài Bát Nhã Tâm Kinh ổng phủ toàn cơ thể, khắp cơ thể của đứa học trò mù.

Thì đêm đó, cái đám mà ta nói quỷ sai đó, đám tay sai của bà Nữ Hoàng, vong hồn Nữ Hoàng tới, thì với uy lực
của bài kinh Bát Nhã đó là nó nhìn nó không thấy chú tiểu đâu hết, nó nhìn mà chỉ nghe tiếng đàn "🎶 Tằng tằng tắng tăng 🎶 tằng tằng tắng tăng ...🎶" mà nó không thấy chú tiểu đâu hết. Nói lạ. Chú tiểu bữa nay cao siêu dữ vậy ta? Nó không thấy mình là đúng, cỡ mình mà sao không thấy nó? Thì nó đi nó dòm quanh chỉ thấy được hai cái lỗ tai thôi. Thì ra lúc Sư Phụ vẽ viết kinh, viết kinh lên cho chú tiểu, viết để bảo vệ đó, thì ổng viết xong ổng bị sót hai cái lỗ tai ổng không có viết. Cho nên là cái đám quỷ sai đó nó chỉ còn thấy được hai lỗ tai nó mới cắt đem về.

Câu chuyện này còn dài lắm, mà tôi chỉ chú ý chỗ này:
- Thứ nhất là chúng ta hoàn toàn có thể bị Ma Vương nó phá, khi mà chúng ta không có được sự gia trì, không phải của kinh điển, của kinh chú, mà là sự gia trì của nhận thức. Nhận thức cái gì? Nhận thức buông bỏ vạn hữu. Bài Bát Nhã Tâm Kinh nó mang nội dung là kêu gọi sự dấn thân, sự lên đường sang bên kia về bờ khác. Và buông bỏ lại tất cả mọi thứ ở bờ này, kể cả cái bè mà đưa mình qua sông.

Người tu hành là phải biết, gọi là phủ sóng toàn vùng cuộc đời của mình bằng nhận thức về Bát Nhã Tâm Kinh, chỉ cần sót một chút thôi, thì chỗ sót nó trở thành gót chân của Asin. Ở đây ai có đọc thần thoại Hy Lạp thì biết "Gót Chân Asin".

Ngày xưa Asin là một vị thần, vị Á thần, Mẹ của Asin đẻ con thương con lắm, muốn con trở thành bất tử mới đem con nhúng dưới dòng sông trên thiên đường. Dòng sông đó nhúng xuống rồi là đứa con đời đời bất tử, không có cái gì gọi là "đau thương bất nhập, bách độc bất xâm". Nhưng mà xui chỗ là bà Mẹ của Asin nắm cái gót chân Asin nhúng xuống dòng sông đó, dòng sông thiên, thì nó xui chỗ bả nắm nó không được nhúng, bả sợ ướt, bả sợ ướt tay bả cho nên bả chỉ nhúng nguyên con chừa lại chỗ gót chân. Cho nên về sau Asin "đau thương bất nhập", nhưng ai mà biết đâm cây giáo vào gót đó là máu chảy không ngừng, là chết, đúng. Cho nên người đời sau trong thế giới văn chương Âu Mỹ Tây Phương người ta gọi nhược điểm của một con người là "gót chân Asin".

Ở đây cũng vậy, chúng ta tu hành bằng trời, nhưng mà mỗi người đều có những nhược điểm, nhược điểm đó là gì? Là những gì mình thích, mình ghét, mình sợ, những gì làm cho mình vui, mình khổ, thì cái đó là cái nhược của mình.

Thí dụ như bây giờ nói tôi đi, tôi giờ có tu hành bằng trời đi nữa nhưng mà tôi háo sắc, chết cha rồi. Kinh điển bằng trời nhưng mà tôi háo sắc, hoặc là tôi mê tiền, hoặc là tôi thích ăn ngon, hoặc là tôi thích nổi tiếng, thì chỉ cần cái thích ăn ngon nó là cái nhược điểm. Thích nổi tiếng là cái nhược điểm. Tôi mê gái là một cái nhược điểm. Tôi khoái tiền nó là cái nhược điểm. Thì ở đây cũng vậy. Nguyên bài Bát Nhã Tâm Kinh trùm hết rồi mà nó còn sót chỗ nào thì chỗ đó ma nó tới nó bắt được. Như vậy đó là cái nhược điểm. Chưa. Cái này nó mới sâu nè. Tại sao mà ông thầy ổng lại bỏ sót lỗ tai? Câu chuyện nó sâu ở chỗ đó, phải mà nó sót sau ót hay là nó sót ở gót chân, hay là nó sót đầu gối đó thì nó không có sâu. Nó sâu ở chỗ lỗ tai.

Có nghĩa là tất cả chúng ta là phàm phu, cái gọi là Trí Tuệ, cái gọi là Phật Pháp, cái gọi là Giáo Lý, toàn là do nghe không. Nhưng mà cái nhược điểm của chúng ta nó cũng nằm ngay chóc cái chỗ mình "nghe" mới ghê chứ.

Ngày xưa mình mê cha này, cha nọ, cũng mê bằng cái lỗ tai. Sau này mình chưởi ổng như con chó vậy đó, cũng bằng cái lỗ tai. hả? Hồi xưa mình thờ Sư phụ này, Sư phụ nọ cũng bằng cái lỗ tai và bây giờ mình chưởi Sư Phụ đó cũng bằng lỗ tai.

Lỗ tai đó phải là lỗ tai Thính Pháp Văn Kinh, lỗ tai đó phải được phủ luôn cả tinh thần của Bát Nhã Tâm Kinh, của tinh thần biết Buông Bỏ và dấn thân lên đường sang bờ khác. Thì phải vậy mới khá. Cho nên Thức Uẩn của mình đó là tùy trình độ của anh, mà anh sở hữu được Thức Uẩn.... cái đó rất là quan trọng. Quan trọng lắm luôn. Nhớ nha.

Tôi mê câu chuyện "Quái Đạp" quá, chuyện nó hay lắm, mà 100 triệu dân Việt Nam thì sao? Ăn rồi cái chổng mông đi chưởi vậy đó, chưởi nhau suốt 4000 năm chen lấn, làm sao có dịp mà nghe được mấy Pháp Thoại như thế này. Vấn đề không phải là của tôi, mà của các Tổ, của Thánh Hiền để lại cho mình. Nhớ nha. Ok. Bữa nay chỉ giảng về Thức Uẩn tới đó thôi. Chúc các vị một ngày vui.


🙏 Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

☘️ Kính mời nghe trực tiếp bài giảng tại đây:
https://www.youtube.com/live/Gwtb8T-rGkY?si=ZXoqrZDjAI2Q-T1H

---------------------------
Chúng con xin Cúng dường Đức Thế Tôn, Pháp Bảo và Tăng Bảo bằng sự hành đạo. Con nguyện sự chia sẻ Giáo Pháp nầy là nhân duyên giúp cho hàng Phật-tử chúng con và gia quyến thoát khỏi sự Khổ Thân, thoát khỏi sự Khổ Tâm, đoạn tận Phiền Não, tránh mọi sự cám dỗ hướng Tâm Đến Giác Ngộ, Giải Thoát Niết Bàn. 🙏🙏🙏

Youtube video
Xem thêm:

← Giáo Lý Căn Bản